Thơ về giáo viên tiểu học

     
Top những bài thơ về giáo viên (nghề dạy học) hay ý nghĩa nhất? Thơ về giáo viên? Thơ về nghề dạy học? Thơ nhà giáo?
*

Trong cuộc đời mỗi ai cũng sẽ đi học và đến trường, và trong nhà trường sẽ có thầy cô giáo là nghề nhà giáo. Nghề dạy học, nghề giáo là một trong những thiêng liêng và cao cả nhất. Nghề dạy học không chỉ là vinh quang vì tạo ra học sinh giỏi, mà ở đó còn có rất nhiều thiệt thòi, buồn tủi khi không thể đóng góp cho xã hội những người học trò có ích. Và bài viết này tiengtrungquoc.edu.vnrum sẽ gửi đến các bạn Top những bài thơ về giáo viên
(nghề dạy học) hay ý nghĩa nhất? Sau đây hãy cùng tiengtrungquoc.edu.vnrum tìm hiểu nhé.

Bạn đang xem: Thơ về giáo viên tiểu học


Có nghề nào hạnh phúc đến thế chăng?Nghề mình đó với bảng đen phấn trắng,Gieo yêu thương vào tâm hồn trong trắng,Mang đến cho đời nhiều hoa trái ngát hương.Có nghề nào nhắc đến bỗng thấy thương?Cuộc sống dù nghèo, áo mặc cần phải đẹp,Suy nghĩ thật nhiều, khi chỉ mua đôi dép,Thon thót giật mình khi hàng xóm cưới xin.Có nghề nào nhẫn nhịn đến khó tin?Mọi chuyện thầy luôn sai còn phụ huynh thì đúng,Không dám đôi co vì mình là người công chúng,Tích uất ức vào lòng sinh bệnh tật quanh năm.Có nghề nào luôn bận bịu quanh năm?Đi dạy cả tuần ngày nghỉ làm giáo án,Dạy quanh năm chẳng tham quan du lịch,Lúc hè về, tiền ít khó đi tour (1).Có nghề nào bị ném đá te tua,Hơi một tí lên truyền hình, báo chí,Họ từng là học trò sao ném đá thầy mạnh thế,Thầy cô oằn mình chịu rìu búa cựu học sinh.Có nghề nào con cái sợ phát kinh?Chẳng dám theo nghề mẹ cha nuôi mình lớn,Bộ đội, công an, ngân hàng, doanh nghiệp lớn,Bố mẹ về, con kế nhẹ nhàng thay.Có nghề nào chịu trăm đắng ngàn cay?Dạy thêm ngoài giờ bị coi là vi phạmThầy cô nào cũng "quyền rơm vạ đá" (2),Chẳng dám mắng học trò khi chúng hỗn, chúng hư.Có nghề nào sống khép nép như SƯ,Bởi bất cứ khi nào cũng thành người vi PHẠM,Tặc lưỡi, tại số trời, coi như mình bị hạn,Chẳng có lỗi gì vẫn xin lỗi để được yên.Cần hiểu rằng, thầy cô chẳng là tiên,Cũng uống, ăn, buồn, vui như người khác,Cần sự cảm thông cùng sẻ chia gánh vác,Cùng thầy cô vun trồng cho trái ngọt hương thơm.Có nghề nào nghe thấy đến là thương?Gắn bó cuộc đời bằng bảng đen phấn trắng,Dẫu cuộc đời nhiều thay đen đổi trắng,Nhưng tấm lòng thầy chẳng đổi trắng thay đen.Có nghề nào nhiều đổi mới thế không?Cả thầy trò vần xoay trong cơn lốc,Người bảo dở, kẻ bảo hay nhưng học trò vẫn học,Thầy như thỏi thép hồng nằm "dưới búa - trên đe".Mỗi đông về sương giá, lạnh tái tê,Thầy vẫn ấm vì tình yêu của những người trò nhỏ,Là động lực giúp thầy vượt muôn ngàn gian khó,Vững lái con đò, đưa em đến bờ vui.Bài thơ như là một lời tâm sự của người làm nghề giáo. Đọc hết bài thơ ta sẽ cảm nhận được nghề nhà giáo dạy học phải vất vả và nhiều nỗi niềm như thế nào. Mục đích của nghề giáo là dạy dỗ chỉ bảo những học sinh trở thành người tài giỏi và có ích cho xã hội sau này.​
Mẹ có thấy không, con là cô giáoBước vào lớp học hồi hộp, lo âuCon được trao những bốn chục mái đầuVà muôn mắt sángLàm cô giáoCần biết bao yêu thương và lửa nhiệt tìnhđể được người nghengười tinngười mãi nhớ mìnhDưới mái trường tuổi thơ bỡ ngỡNhững buổi đầu hiểu thế giới bao laDù ở đâu - Xibêri hay MatxcơvaMỗi ngày học bằng bao năm thángCũng có lúc sống đau thương, lo lắngCũng có khi dang dở chuyện tình duyênNhưng hãy để tất cả nỗi buồn riêngNgoài ngưỡng cửa trước khi vào lớp họcĐời nhà giáo rồi khó khăn, nặng nhọcCon vẫn vui, chẳng tiếc đã chọn nghềMẹ hiểu thế không, chính đàn em nhỏLớp người tiếp bước con điLàm cô giáoCần biết bao yêu thương và lửa nhiệt tìnhđể được người nghengười tinngười mãi nhớ mìnhBài thơ là lời tâm sự của người con làm nghề giáo gửi đến mẹ mình, đây là một bài thơ ngoại quốc được dịch xa tiếng Việt, và cụ thể là nó được xuất xứ ở Nga. Bài thơ cho ta thấy được làm nghề giáo cũng vất vả như bao nghề khác và chỉ cần “người nghe, người tin, người mãi nhớ mình”.​
Mẹ chẳng bao giờ có được niềm vuiĐưa con đến trường những ngày quan trọng nhấtKhi con có niềm vui cũng là khi mẹ bậnCon luôn thiệt thòi khi có mẹ giáo viên.Buổi tựu trường khai giảng đầu tiênMẹ thương con lắm nhưng cũng thôi đành chịuÁo mới vở thơm con vẫn buồn nũng nịu“Mẹ đưa con đến trường... nay buổi học đầu tiên”Con lớn dần, con hiểu mẹ hơnBiết mẹ bận nên chẳng hề đòi hỏiCon biết tự lo toan, con dần cứng cỏiVẫn thui thủi đi về khi không có mẹ ở bên.Con luôn thiệt thòi khi có mẹ giáo viênSớm, chiều, tối công việc bề bộn lắmSẽ không có mẹ suốt một thời áo trắngBởi mẹ không thể ở bên con cả những lúc con cần.Nhưng con có mẹ như một người bạn thânMẹ không tuổi trong cuộc đời đèn sáchMẹ sẽ bên con cùng con vượt thử tháchVà mãi yêu con đến trọn cuộc đời mình...Bài thơ được tác giả viết tặng cho con gái đầu của mình. Bài thơ nói về nỗi lòng của người mẹ làm nghề giáo viên và chỉ mong con của mình sau này hiểu được tâm tư, tình cảm của mẹ mà phải cố gắng phấn đấu, học tập để trở thành người con có hiếu, nguồi có ích cho xã hội, đất nước.​
Đã mòn dăm viên phấnĐời ấy - đã mòn đâuMai ngày xanh cây láXanh ngát trời - ơn nhauTa - theo trăng ngàn núiNgười - rộng nước trăm sôngmơ ngày xuân nắng ấmlòng se se gió đôngCũng là tằm là kénthì cứ trả nợ dâuai về khoe áo lụavàng một chút trong nhauChiềuphố người rộn rãchợt nhớ góc trời xưaĐời riêng, chung là thếTìm hạt nắng trong mưa...Tác giả vừa là nhà giáo vừa là nhà thơ, tựa đề cũng đủ cho người đọc hiểu được ý đồ của tác giả là gì. Ở đây tác giả muốn nói về hình ảnh người giáo viên đi theo năm tháng “đã mòn dăm viên phấn” nhưng vẫn luôn ở đó cống hiến và dạy học trò nên người.
*

Nghề Nhà giáo muôn đời vẫn vậyTiễn trò đi là thấy vinh quangMột nghề cao quý đàng hoàngMỗi năm một chuyến "đò ngang" gửi lòngMặc dù vậy không mong báo đápChẳng ngại ngần bão táp mưa saThương trò tình nghĩa ruột ràTrồng cây chỉ muốn nở hoa đẹp đềuMặc trời đất bao điều năng độngSự biến thiên cuộc sống luân hồiĐời người từ lúc nằm nôiĐến khi nhắm mắt mới thôi học thầyChẳng so tính nơi đây nới đóYêu thầy cô để tỏ hiền tàiKiến thức không của riêng aiChỉ cần chăm chỉ miệt mài tu nhânNgày hiến chương muôn lần ghi tạcNghĩa thầy trò không khác cha con"Trăm năm bia đá thì mòn"Ơn thầy dạy dỗ lòng son vững bền.“Nghề giáo”, hai từ thiêng liêng ấy lúc nào cũng ngân vang lên trong suy nghĩmỗi người. Nghề giáo là một nghề rất vinh quang, không những giúp giúp cho những em nhỏ có thể học tập tốt, trưởng thành, nên người trở thành người có ích cho xã hội. Mà còn góp phần giúp đất nước phát triển mạnh hơn.​
Có những nghề dập vùi trong tâm tríGiữa bon chen đời yêu mến tôn thờCó con người hạnh phúc rất đơn sơChọn nuôi trẻ, đưa đò làm lẽ sống!Hi sinh ấy đáng được đời trọng vọngHiến dâng mình vì nòi giống Tiên RồngCho mỗi ngày xanh rừng chữ Cha ÔngĐể đời ngát hương, con Hồng cháu Lạc!Cho hôm nay rộn rã vang bài hátTận núi rừng đến biển đảo khơi xaTừ thị thành đến thôn bản bao laÔi đẹp sao giai điệu nghề cao quý!Lấy tinh thần dệt bài ca thâm thúyĐem nhân tâm thêu lý trí nhân vănĐời văn minh gương tiến bộ công bằngSứ mệnh kia thuộc về người trồng chữ!Cả dân tộc hướng về nghề nghĩa cửNgày tôn vinh, đời cao quý vinh quang!Chính vì tinh thần hiếu học, vì yêu cái chữ mà người dân Việt Nam chúng ta quý trọng vô cùng những người làm nghề dạy học. Nhân dân tôn vinh, yêu mến gọi người thầy là Người giáo viên nhân dân, Người Kĩ sư tâm hồn. Bởi với người thầy giáo, dạy học không chỉ là dạy chữ mà còn dạy cho học trò đạo lí làm người. Địa vị, vai trò của người thầy luôn được người đời tôn quý, đạo thầy trò luôn được giữ gìn, khắc ghi.​
Không quản ngại đêm ngày mưa nắngDẫu nhọc nhằn cũng chẳng kể côngMải mê lặng lẽ "ươm trồng"Chèo, đưa trò nhỏ qua sông giúp đờiLòng nặng trĩu đầy vơi trăn trởBiết chẳng giàu nhưng lỡ yêu nghềĐể rồi thoả nguyện đam mêCho dù nghèo khó không hề tiếng thanXin được tặng cả ngàn câu chúcĐến Thày Cô nơi bục giảng đườngNhững lời đẹp đẽ yêu thươngHãy vì trò nhỏ...mái trường thân yêu.Nhiều thầy, cô giáo đã không quản ngại nắng mưa, tình nguyện “cõng chữ lên non”, mang ánh sáng của con chữ đến với học sinh và kiến thức xây dựng kinh tế đến đồng bào miền núi, vùng sâu, vùng xa, biên giới, hải đảo giúp họ vượt lên rào cản hủ tục, thoát khỏi cái nghèo, cái đói.​
Xin lỗi chồng vì vợ là giáo viênCứ tưởng rằng con thuyền xuôi mát máiNhưng chồng ơi, tình đời sao ngang tráiVợ giáo viên chồng cực đến trăm bềSáng đến trường giờ lên lớp lê thêVợ dạy hết lớp này sang lớp nọTrưa ở lại căn tin ăn tạm bợCon chẳng ai lo, lại đến tay chồngTrưa nghỉ ngơi vất vưởng cũng chạnh lòngĐầu giờ chiều, lại lo đến tiếtVợ hòa mình cùng trò yêu mải miếtBài học chưa hoàn thành, trò đợi ngày maiHoàng hôn buông trên nẻo đường dàiVợ chạy nhanh lên đường về tổ ấmỞ nơi ấy chồng, con đang trông ngóngNồi cơm chiều đã toả nóng mắt cayChén cơm vội vàng ăn chẳng kịp no ngayVợ lại phải soạn bài, mai lên lớpĐổi mới, chủ đề, giáo dục chưa tính trướcVợ cùng đồng môn phải mò mẫm khảo traNửa đêm trường vợ mới trải mình raNgười uể oải vì tháng ngày vất vảVợ giáo viên chồng "chẳng lo gì cả"Chỉ lo kiếm tiền và thay vợ chăm conTháng năm qua cuộc sống vợ mỏi mònThương chồng con nhưng biết làm sao đượcBởi yêu nghề thuở nhỏ từng ao ướcVợ suốt đời bám đuổi một giấc mơXin lỗi chồng vợ giáo viết vần thơCùng chia sẻ và mong người thông cảmLỡ lấy vợ giáo viên người ơi, khổ lắmChẳng biết làm sao cho hạnh phúc đong đầy.Bài thơ là lời xin lỗi của người vợ làm nghề giáo viên gửi đến người chồng. Vì làm giáo viên tất bật cả ngày cho nên không có thời gian dành cho gia đình, chăm sóc chồng con chu đáo, bởi vì trên trường “dạy hết lớp này đến lớp khác” và qua bài thơ người vợ mong chồng hãy thông cảm cho mình.​
Sao lại thế ! Em ơi đừng nói thếThương em nhiều mà chẳng thể sẻ chiaĐể thay em thức khuya và dậy sớmĐôi vai gầy tần tảo gánh trẻ thơ.Tình của anh dành em vô bến bờChỉ mong em dốc sức với tương laiLũ trẻ thơ yêu hình hài từng con chữVà cuộc đời lưu giữ trọn giấc mơ.Đời anh đã tuổi thơ từng mê mảiVần i tờ với bài học đầu tiênTrang vở kia còn in dấu cô hiềnRu anh vào cõi thần tiên mơ ước.Chẳng thay được nhưng theo em từng bướcSát cùng em tâm ước nguyện trồng ngườiVà ta cùng hưởng nụ cười hạnh phúcCủa bao người khi đến lúc trưởng thành.Việc nhà ư ? Anh sẽ cùng chia sẻChỉ mong em luôn vui khỏe tới trườngTrọn tình thương cho từng trang giấy nhỏLà anh vui vì đã có công mình.Vui em nhé cho tình đời mãi sốngGắng ươm mầm cho nòi giống phồn hoaĐể đất nước vang khúc khải hoàn caVà muôn nhà luôn thuận hoà hạnh phúc !Nếu ở trên là lời của người vợ thì bài thơ này là lời của người chồng nhắn gửi lại vợ mình rằng hãy yên tâm mà làm tròn bổn phận của một người giáo viên, “ươm mầm” thế hệ học trò giỏi để “đất nước vang khúc khải hoàn cả” và nhà nhà hòa thuận hạnh phúc.

Xem thêm: Chúng Ta Học Lịch Sử Để Làm Gì? ? Làm Gì Để Người Trẻ Yêu Lịch Sử


*

Đã trót cưu mang trót phận tằmBể dâu kết kén phải ươm tơMặc cho đời đã mờ đen trắngVẫn giữ lòng son vẫn nồng nànTrót thân bảy nổi trót ba chìmGiữa đời ô trọc chẳng ô danhVẫn giữ khuôn vàng ni thước ngọcMặc giữa ê chề trọng với khinhĐã trót cưu mang phải nồng nànĐất nước đang cần lắm lời ruRu cho non nước luôn bền vữngRu tuổi thơ ngây thấy cội nguồnĐã trót cưu mang trót nồng nànCho dù đang buổi cuối chiều buôngMong manh sương gió mờ nhân ảnhBụi phấn vẫn vương tựa nhiễu điều...“Nghề dạy học là nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý”.Từ thời xa xưa, truyền thống Tôn sư trọng đạo đã là một truyền thống tốt đẹp được nhân dân Việt Nam đề cao, yêu quý và gìn giữ. Bác Hồ đã khẳng định: Không có thầy giáo thì không có giáo dục. Nhiệm vụ của thầy cô giáo là rất quan trọng và rất vẻ vang.​
Nghề sư phạm là nghề cao quý nhấtTrái đất này..bao đất nước phồn vinhCũng trải qua Lý Đại Hóa Số HìnhAnh Văn Sử Địa rồi Sinh vật họcAi sinh ra tự nhiên mà biết đọcNét chữ đầu đời ai chăm sóc cho taRồi các môn..xã hội..tự nhiên làĐiểm tựa vững..đưa phồn hoa đất nướcNghề cao quý..Nghề thầy cô đứng lớpDựng xây đời..ươm được những mầm xanhNgày hai mươi tháng mười một vinh danhNghề sư phạm..trưởng thành cho tất cả.Tác giả xem “Nghề Sư Phạm” tức nghề giáo viên là nghề cao quý nhất. Rất đúng, Bác Hồ của chúng ta cũng đã từng có những câu nói tương tự như vậy. Không có giáo viên thì ai dạy ta nên người, làm sao đất nước có thể phát triển.​
Cầm bút lên định viết một bài thơChợt nhớ ra nay là ngày nhà giáoChợt xấu hổ cho những lần cao ngạoThì ra con cũng giống bấy nhiêu người.Cầm bút lên điều đầu tiên con nghĩĐâu là cha, là mẹ, là thầy…Chỉ là những cảm xúc vu vơ, tầm thường, nhỏ nhặt…Biết bao giờ con lớn được,Thầy ơi !Con viết về thầy, lại “phấn trắng”,”bảng đen”Lại “kính mến”, lại “hy sinh thầm lặng”…Những con chữ đều đều xếp thẳngSao lại quặn lên những giả dối đến gai người .Đã rất chiều bến xe vắng quạnh hiuChuyến xe cuối cùng bắt đầu lăn bánhCửa sổ xe ù ù gió mạnhCon đường trôi về phía chẳng là nhà…Mơ màng nghe tiếng cũ ê aThầy gần lại thành bóng hình rất thựcCó những điều vô cùng giản dịSao mãi giờ con mới nhận ra.Em vẫn thường nhắc đến mùa thuBông cúc vàng cánh mềm như tuổi nhỏBài tập đọc năm nao em còn nhớDẫu bây giờ em đã biết làm thơĐọc chữ O cô dặn phải tròn môiChỉ vậy thôi, chao ôi, sao mà khó!Lỗi tại con chuồn chuồn cánh đỏMải rong chơi nên em chẳng thuộc bàiChỉ mỗi chữ O em đọc saiDường như cô già đi mấy tuổiĐến khi em hiểu điều đơn giản ấyCô giáo ơi, tóc cô bạc hết rồi!Em hiểu, mỗi sợi tóc đổi màu kiaLà một lớp người lớn lên và biết sốngMặt đất như trời xanh mơ mộngBông cúc vàng nên buổi sáng vô tư.Khởi đầu cho một chuyến đi xaLối trường cũ thoảng hương cỏ mậtBài tập đọc khóa bình minh thứ nhấtCả cuộc đời cô dõi bóng theo em ...Thầy cô là người đã dạy con nét chữ đầu tiên. Là người mà phải thức cả đêm để viết lại và cảm nhận bài văn thầy phê “cảm nhận còn hời hợt” bằng tất cả tình cảm, vốn sống của mình. Tất cả những gì thầy cô làm là chỉ mong học sinh của mình sẽ tốt hơn, trưởng thành hơn.​
Một đời người - một dòng sông...Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ,"Muốn qua sông phải lụy đò"Đời người muôn bước cậy nhờ người đưa...Tháng năm dầu dãi nắng mưaCon đò trí thức thầy đua bao người.Qua sông gửi lại nụ cườiTình yêu xin tặng người thầy kính thương.Con đò mộc - mái đầu sươngMãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày,Khúc sông ấy vẫn còn đâyThầy đưa tiếp những đò đầy qua sông...Người chèo đò tận tuỵ với mỗi chuyến đò đầy, với bao nhiêu khách sang sông ai mà nhớ hết. Nhưng ai đã từng một đôi lần trong cuộc đời mình đi qua một chuyến đò mới ngộ ra rằng: khách lại nhớ rất rõ gương mặt người chèo đò trên bến sông ngày ấy.​
Chèo lái đưa đò cặp bến sôngThầy cô mang nặng trái tim nồngTrồng người dạy chữ niềm say đắmMỗi chuyến đò qua thỏa nỗi lòngNhớ lắm ngày xưa tuổi học tròNhớ từng nét chữ các thầy côMặc trời mưa nắng hay se lạnhLời giảng còn vang vọng tới giờThế hệ chúng tôi nay đã lớnMỗi người mỗi việc gắng hoàn thànhVẫn luôn canh cánh bao hoài niệmBài học năm nào thuở tuổi xanh.Bác Hồ kính yêu của chúng ta đã từng khẳng định: "Nghề dạy học là nghề cao quý nhất trong các nghề cao quý. Người thầy giáo tốt - thầy giáo xứng đáng là thầy giáo - là người vẻ vang nhất. Dù tên tuổi không đăng trên báo, không được thưởng huân chương, song những người thầy giáo tốt là những anh hùng vô danh.​
Tôi đứng lặng giữa cuộc đời nghiêng ngảĐể một lần nhớ lại mái trường xưaLời dạy ngày xưa có tiếng thoi đưaCó bóng nắng in dòng sông xanh thắmThoáng quên mất giữa tháng ngày ngọt đắngTrưởng thành này có bóng dáng hôm quaNhớ được điều gì được dạy những ngày xưaÁp dụng - chắc nhớ cội nguồn đã cóNước mắt thành công hoà nỗi đau đen đỏBậc thềm nào dìu dắt những bước điBài học đời đã học được những gìCó nhắc bóng người đương thời năm cũVun xới cơn mơ bằng trái tim ấp ủĐể cây đời có tán lá xum xuêBóng mát dừng chân là một chốn quêNơi ơn tạ là mái trường nuôi lớnXin phút tĩnh tâm giữa muôn điều hời hợtCảm tạ mái trường ơn nghĩa thầy cô.Bài thơ thể hiện lòng biết ơn của người học trò, xem thầy cô như là người cha, người mẹ thứ hai của mình vậy. Bài thơ như một lời cảm ơn sâu sắc đến công lao của thầy cô đã ân cần day dỗ các thế hệ học sinh ngày càng phát triển..​
Lặng xuôi năm tháng êm trôiCon đò kể chuyện một thời rất xưaRằng người chèo chống đón đưaMặc cho bụi phấn giữa trưa rơi nhiềuBay lên tựa những cánh diềuKhách ngày xưa đó ít nhiều lãng quênRời xa bến nước quên tênGiờ sông vắng lặng buồn tênh tiếng cườiGiọt sương rơi mặn bên đờiTóc thầy bạc trắng giữa trời chiều đôngMắt thầy mòn mỏi xa trôngCây bơ vơ đứng giữa dòng thời gian...Một mùa thu như bao mùa thu trướcNắng hồng lên trong mắt biếc học tròPhấn trắng, bảng đen, nét mực thầy vẫn đỏSao con tìm mà chẳng thấy ngày xưa...Thời gian qua, mùa thu nay có khácBao chuyến đò qua chốn ấy sông sâuNghĩa thầy cô một đời không trả hếtDẫu đời con qua biết mấy nhịp cầu.Trang giáo án bao năm thầy vẫn mởMà tập bài thầy chấm đã khác xưaChúng con đi, biết khi nào về lạiCó bao giờ tìm được thuở ngây thơ...Mùa qua mùa, bụi thời gian rơi rắcNên tóc thầy một sáng bỗng bạc thêmTrời xanh vẫn bình yên ngoài cửa lớpChữ nghĩa tình muôn thuở chẳng nguôi quên​
Học sinh như những trồi nonNếu không chăm bẵm chỉ còn cây khôMay mà có các thầy côkhông quản khó nhọc chăm lo cho trồiGiờ trồi đã lớn khôn rồiTình cô trồi sẽ trọn đời không quên.​
Kệ tất cả, em vẫn là cô giáoMặc những bon chen toan tính thiệt hơnMặc những gièm pha chê trách tủi hờnRằng: "Chuột chạy cùng sào mới vào sư phạm".Kệ tất cả, em vẫn là cô giáoDù mai sau còn biên chế hay khôngDù ngoài kia đời còn lắm bão giôngLương thấp lắm, phải lo toan từng bữa.Kệ anh đấy, nếu chọn thêm lần nữaEm vẫn làm một cô giáo thôi anhNghề của em gieo những ước mơ xanhVui lặng lẽ bên từng trang giáo án.Em mong lắm một ngày mai sáng lạnChẳng còn phải lo cơm áo gạo tiềnChẳng chạy theo những thay đổi triền miênVui vẻ sống bên anh - làm cô giáo.Nghề nào cũng có đặc thù riêng, nhưng nghề sư phạm vẫn mang một "chất" gì đó rất riêng mà không nghề nào có được. Dẫu còn đó những vất vả, lo toan và cả tủi hờn, nhưng những giáo viên vẫn luôn sắt son và gắn bó với nghề để là những người lái đò đưa học sinh cập bến tri thức thành công".​
Cớ sao em không chọn ngành sư phạm?Gia đình ta cũng gia giáo cơ màAnh hỏi nhiều... lòng em thấy xót xa!Ngày tốt nghiệp làm hồ sơ xin việcMười sáu năm với bao nhiêu luyến tiếc!Mơ mộng nhiều rồi thất vọng bấy nhiêuTrăm hồ sơ chỉ lấy một chỉ tiêuĐôn đáo mãi... em chùn chân gối mỏi!Vào tập sự với đồng lương còm cõiBạn bè em... chín điểm cũng vào trườngHai ngàn mười...Thầy Cô sống bằng lương!Bảy năm qua... hứa nhiều rồi thất hứa!Anh đừng hỏi! Cho em quyền chọn lựaCó việc làm... Bố Mẹ đỡ lo toanEm lớn rồi phải hiểu đạo làm conThôi anh nhé! Mình phải cần bình tĩnh!Tương lai em... với số không tròn trĩnhChắc kiếp này... em không chọn đâu anh.
*

Tháng mười một hanh hao đông tớiBầu trời xanh vời vợi nắng hồngLà ngày cả nước nhớ côngNgười mang sứ mệnh đi trồng tương laiDù gian khó chặng dài vất vảMồ hôi lăn trên má bao ngàyThầy cô vẫn cứ hăng sayƯơm mầm con trẻ dựng xây nước nhàNgày kỷ niệm cờ hoa lộng lẫyLễ nghiêm trang tất thảy vui mừngMong thầy cô mãi trẻ trungMang bầu nhiệt huyết hòa cùng chúng emNhững đêm trắng chong đèn thao thứcHọc sinh mình biết chúng ngủ chưaBiết bao trăn trở cho vừaCây non sợ nắng sợ mưa dập vùiBao bận rộn tới lui không quảnNhững nhọc nhằn chẳng thoáng lưu tâmLo toan vun vén âm thầmChỉ mong cây sẽ nảy mầm tốt tươiQuà quí nhất điểm mười em tặngHãy chăm ngoan hãy gắng học hànhSau này rạng rỡ thanh danhNhớ thầy cô với chân thành biết ơn.​
Cuộc đời cảm ơn các chị, các anhLà những Thầy Cô tinh anh, tài giỏiTrong cuộc sống có muôn điều học hỏiThầy Cô là người chỉ lối cho taKiến thức trên đời vô hạn bao laHiểu biết mỗi người chỉ là hữu hạnTrên lối ta đi gặp nhiều người bạnĐó cũng là Thầy với vạn điều hayAi cũng đã từng nhìn bụi phấn bayMới thấy được rằng Cô Thầy vất vảBác sỹ, kỷ sư, muôn nghề khác lạĐều là học trò tất cả Thầy Cô!Cơm áo gạo tiền giữa nhịp sống xôCuộc sống gia đình bao giờ thay đổi!?Vật giá leo thang, đồng lương cằn cổiNhiều Cô Thầy tìm thêm lối mưu sinhVì lòng yêu nghề và những học sinhTrách nhiệm trên vai tinh thần phấn đấuQuý Thầy, quý Cô một lòng nung nấuXây dựng cho đời những dấu ấn riêngHiến chương về... chúc tất cả giáo viên!Kỷ sư tâm hồn khắp miền đất nướcHãy vững con đò chèo về phía trướcSẽ thấy tuyệt vời, ân phước biết bao.​
Hôm nay cả nước rạng ánh dương.Hào khí Đông a bao mái trường.Ước mơ luôn được bên trò nhỏ.Gieo chữ, trồng người, bao vấn vương.Thiên chức vẻ vang suốt chặng đường.Mong trò cố gắng..., vượt trùng dương.Góp công tô thắm đời non nước.Sống có đức, nhân, giữ kỷ cương.Tâm, đức người thầy thật vấn vương.Tương lai kỳ vọng bao mái trường.Gieo bao con chữ... hồn dân tộc.Thiên chức ngàn đời, mãi ngát hương.Đất nước đang hội nhập bốn phương.Lời Bác năm nào vẫn ngát hương.Lợi ích trồng người..., luôn gieo chữ.Tỏa bóng cây xanh suốt chặng đường.​
Gửi tặng thầy cô những đóa hồngDâng người kính cẩn một nhành bôngGhi lòng mến mộ tình cao cảKhắc dạ thâm ân nghĩa thấm nồngBục giảng lờii hay tìm chỉ sốPhân bài ý đẹp chẳng nề côngNgôi trường dẫn bước hồn thơ trẻTuyệt vững đời như bảy sắc vồng.​
Người chuyên chở đưa con đò tri thứcSuốt tháng ngày chịu khổ cực gian nanDẫu nắng mưa hay bão tố ngập trànNgười chịu đựng chẳng thở than kể lể.Truyền con chữ cho biết bao thế hệDạy làm người cho lớp trẻ thành danhNhư trồng cây mong hoa trái sai cànhNgười hạnh phúc khi học sinh đỗ đạt.Việc ơn nghĩa Người chẳng cần đền đápBụi thời gian khiến tóc bạc mái đầuVì học trò Người thức trắng canh thâuBên giáo án tìm từng câu gom ý.Người bận rộn chẳng lúc nào ngơi nghỉVì trẻ thơ Người chẳng nghĩ cho mìnhVì yêu nghề Người cống hiến hy sinhVì lớp trẻ.. chuyện gia đình gác lại.Người yêu nghiệp đưa con đò chèo láiChở khách trò Người chẳng phải nghĩ suyDẫu gian nan Người cũng chẳng xá gìTrò đỗ đạt là khắc ghi ơn nghĩa.Nay nhà giáo dịp hiến chương ngày lễThế nhưng trò chưa thể báo ơn sâuCông thầy cô luôn khắc dạ lên đầuMượn thơ phú chép vài câu gửi tặng.​
Xin kết ngàn hoa để tặng NgườiNửa đời bụi phấn chửa ngừng rơiĐức cao soi sáng lòng con trẻTrí cả chắt chiu hiến dâng đờiNghĩa thầy ghi tạc trong minh dạƠn cô lưu giữ chốn cao vờiNét chữ tình người muôn năm rạngDanh sư lưu giữ đến bao đời.
*

Trống trường điểm giờ ra chơi đã hết,Đám học trò nhốn nháo chạy tung tăng.Thầy ung dung thư thái bước lẹ làng,Lên bục giảng nghiêm trang mà nhân ái.Em "lớp một" năm xưa còn nhớ mãi,Đến hôm nay thầy cũng đã già rồi.Đáy lòng em xao xuyến thật khôn nguôi,Chưa làm hết những điều thầy đã dạy.Yêu trường lắm, yêu thày cô biết mấy,Sân trường xưa hoa tím vẫn nở đầyLời thầy cô còn văng vẳng đâu đây,In đáy mắt dáng người trên bục giảng...Nhớ hết thảy thời gian theo năm tháng,Người "kỹ sư" gieo hạt giống cho đời.Vì em thơ đã đi khắp muôn nơi,Đường hạnh phúc...Ơn thầy cô mãi mãi!​
Con có được đường đời rộng rãiĐể hôm nay vững sải bước chânNhờ Cô Thầy đã ân cầnMiệt mài ươm nảy mầm Nhân - Ái - Hòa.Thầy, Cô khác nào Cha nào MẹDạy dỗ bầy con trẻ ngây thơCầm tay dạy nét i, tờKhởi nguồn cho những giấc mơ học trò.Cô, Thầy vẫn chăm lo, chỉ bảoĐể học trò có Đạo lý mangTương lai tươi sáng rỡ ràngCũng nhờ kiến thức - hành trang ắp đầyNghĩa - Ân của Cô - Thầy mãi nhớTình Thầy Cô giữ ở tâm sonDẫu cho nước chảy đá mònThầy - Cô ơn đấy mãi còn khắc ghiƠn dục dưỡng khác gì sanh tạoNên nghĩa Thầy - Cô giáo đừng quênNgàn đời con cháu Rồng TiênKhắc ghi Đạo Nghĩa Thánh hiền Tổ tôngÔi, cao quý nghiệp trồng người ấyCả cuộc đời chèo đẩy đò Nhân.Trái tim luôn tỏa sắc ngầnCô - Thầy mang Nghĩa, mang Ân...tặng đời!​
Cô chèo đò lặng lẽ vượt qua sôngThuyền cập bến trong lòng cô vui lạDõi ánh mắt cô nhìn về các ngảLớp học trò lã chã lệ tuôn rơiCác em đi, đi khắp bốn phương trờiXây Tổ quốc rạng ngời thêm trang sửNào phân biệt bạn nam hay là nữNguyện hiến mình cho xứ sở quê hươngCô lại chèo chuyến tri thức tình thươngNhiều khúc khuỷu cung đường bao sóng gióHết bão táp trời xanh trăng lại tỏBao lớp người vượt khó đã thành côngCô trở về bến cũ với dòng sôngDang tay đón những vòng tay kế tiếpVẫn chèo lái con thuyền trôi mài miệtTóc pha sương vẫn tiếc nghiệp chèo đòCả cuộc đời cô cứ mãi chăm loBao thế hệ học trò luôn kính trọngNgày gặp lại trong lòng em xúc độngNụ cười hiền như sống kỷ niệm xưa.