Chỉ biết úp mặt vào

     

Việc bắt con úp mặt vào tường hay để con một mình trong phòng kín có thể gây hậu quả khó lường nếu sai cách.

Bạn đang xem: Chỉ biết úp mặt vào

Xu hướng dạy con không đòn roi đang dần được đề cao, kéo theo đó là những hình phạt nguội, mềm mỏng hơn ví dụ như phạt con úp mặt vào tường hay để con ngồi trong phòng yên tĩnh để tự ngẫm về lỗi mình phạm phải.

Tuy nhiên, các mẹ dùng hình thức phạt này quá thường xuyên coi chừng gặp tác dụng phụ. Phạt con úp mặt vào tường có thể gây áp lực tâm lý hoặc khiến con suy nghĩ theo hướng khác chứ không phải nghĩ về lỗi lầm của mình.

Cho con ngồi phòng tối để con biết sợ

Một lần được nghe chị hàng xóm kể lại chuyện dạy con không đòn roi theo phương pháp mới gì đó, em nghe mà thấy thương đứa nhỏ quá các mẹ. Nhà chị ấy có đứa con gái nhỏ 5 tuổi nghịch ngợm lắm, cứ như con trai.

*

Một lần con chị lấy bút màu vẽ đầy lên tường, nhìn tường trắng tinh mới sơn được hơn tháng giờ lại nhem nhuốc, chị tức giận quá, hỏi con biết lỗi không, bắt con nhận lỗi và xin lỗi. Nhưng đứa con cứ trơ trơ ra, mẹ càng nói càng làm tới, tiếp tục vẽ.

Lúc này chị không chịu được nữa, liền cho con vào phòng chứa đồ tối: “Con ngồi trong này một mình đi, khi nào con nhận lỗi thì mẹ cho ra”. Chẳng được bao lâu con gái chị đã khóc và xin lỗi rối rít mà mẹ chẳng cần đánh roi nào. Chị ấy bảo lần nào con hư chị cũng dùng chiêu này, bảo đảm luôn có hiệu quả.

Xem thêm: Ngũ Tinh Hội Tụ - Thiên Văn Học: Năm Hành Tinh Hội Tụ Vào Sáng 20/1

Tuy nhiên nếu nghĩ cho sâu xa hơn thì rõ ràng việc này không có hiệu quả lâu dài, đứa trẻ không hề nhận ra lỗi mình thực sự ở đâu mà chỉ xin lỗi mẹ vì sợ hãi do bị nhốt. Lâu dần, đứa bé sẽ có những vấn đề tâm lý nhất định.

Mặt trái của việc phạt con úp mặt vào tường hoặc nhốt vào phòng tối

Việc phạt con úp mặt vào tường hoặc nhốt con vào phòng một mình được xem là hiệu quả vì cho con có thời gian yên tĩnh tự suy nghĩ về lỗi sai của bản thân và đỡ phải dùng đến đòn roi, la mắng. Nhưng đó là suy nghĩ của phụ huynh chứ với trẻ con, chúng lại hoàn toàn nghĩ khác.

*

Trẻ phải thỏa hiệp với bố mẹ, chịu xin lỗi vì bị phạt úp mặt vào tường lâu khó chịu hoặc nhốt trong phòng làm con sợ, nhưng trẻ chưa hiểu sâu sắc về lỗi lầm của mình, việc trẻ nhận lỗi về mình đã trở thành sự thỏa hiệp bất lực, không xuất phát từ việc tự con biết lỗi.Khi trẻ quay mặt vào tường, trẻ có thể không nghĩ gì cả, trẻ chỉ im lặng chờ bố mẹ bình tĩnh lại, đứng như một pho tượng trống rỗng hoặc con sẽ tự suy tưởng, nghĩ ngợi những thứ không liên quan trong đầu chứ không nghiền ngẫm lỗi sai như bố mẹ nghĩ.Đối với một số trẻ, chúng sẽ bị gánh nặng tâm lý. Một số bố mẹ bắt con đứng yên nhìn vào tường và không được di chuyển, không nói chuyện gì đến con. Nhưng làm như vậy trẻ sẽ cảm thấy cô đơn, bơ vơ và bị bố mẹ bỏ rơi, sẽ gây ra nỗi sợ hãi bên trong của trẻ.Tâm lý học cũng đề cập rằng khi trẻ bị người lớn phớt lờ, trẻ sẽ có cảm giác khó hiểu hoặc tức giận, trẻ càng né tránh giao tiếp với người lớn để thể hiện sự phản kháng của mình.Trẻ không phục và không sợ bố mẹ, vì đơn giản khi con làm sai, con chỉ cần đứng úp mặt vào tường, được một lát xin lỗi là xong, bố mẹ sẽ bỏ qua. Lâu dần hình phạt này không còn tác dụng với trẻ. Con cái cảm thấy rằng bố mẹ chỉ đang ép mình phải tuân theo, và bố mẹ không hiểu ý mình.

Vì vậy biện pháp phạt con úp mặt vào tường hay nhốt phòng tối chỉ là biện pháp tức thời, không có giá trị giáo dục lâu dài. Thậm chí còn gây tâm lý hoang mang, lo lắng cho trẻ.

Một số bố mẹ phạt con xong còn quên mất con khiến trẻ chịu phạt quá lâu, sản sinh sợ hãi và ức chế, lâu dần bị vấn đề tâm lý. Bố mẹ nên nhớ, úp mặt vào tường không phải là hình phạt. Phương pháp này chỉ nhằm làm cho cảm xúc của trẻ ổn định hơn và giúp con bình tĩnh lại. Bố mẹ vẫn cần giảng giải để con nhận ra mình sai ở đâu và có hình phạt phù hợp sau đó.